Khái niệm chính sách vùng và địa phương
Có thể hiểu một cách khái quát chính sách vùng và địa phương là một loại hình nguyên tắc, kế hoạch hoặc quá trình hoạt động quản lý bản thân vùng và địa phương đó. Trong lĩnh vực công, chính sách vùng và địa phương có thể thay đổi trong các quá trình hoạch định, và được ban hành bằng một sắc lệnh, hoặc quyết định của cấp có thẩm quyền. Thông thường, trong xã hội hiện đại, các cơ quan lập pháp có trách nhiệm ban hành các quyết định về các chính sách công; các cơ quan hành pháp có trách nhiệm thực hiện các quyết định đó.
Các quyết định chính sách vùng và địa phương luôn gắn liền với một tầm nhìn cho cộng đồng, một kê hoạch tổng thể, một khoản ngân sách, hoặc một chính sách liên quan đến một vấn đề cụ thể, chẳng hạn như việc cho phép hoặc cấm một loại phương tiện giao thông nào đó lưu hành trong vùng hoặc địa phương. Việc hoạch định chính sách vùng và địa phương đòi hỏi sự tinh thông về chính trị, hành chính, và đảm bảo tính cẩn trọng cao trong việc đưa các nhóm lợi ích không đồng nhất, đôi khi trái ngược nhau trong cộng đồng vùng và địa phương đến cùng một mục đích chung. Việc sử dụng phổ biến khái niệm “chính sách” cũng bao gồm việc thực hành quản lý khôn khéo, thiết thực, và phản ánh được một cách tập trung nhất sự hài hoà giữa các lợi ích của vùng, địa phương và quốc gia; vì vậy không thể xoá nhoà ranh giới giữa chính sách và quản lý hành chính và càng không thể lẫn lộn về vai trò của hệ thống lập pháp quốc gia với những người tham gia xây dựng hệ thống chính sách vùng và địa phương.
Chính sách vùng và địa phương là sự kết hợp của nhiều quyết định, cam kết và hành động cơ bản của bản thân vùng và địa phương đó. Quá trình hoạch định chính sách vùng và địa phương tác động và làm cân bằng các giá trị công cộng của mọi cộng đồng vùng và địa phương đó. Thông thường thì không có lựa chọn “đúng” hoặc câu trả lời chính xác cho các vấn đề trước mắt. Việc hoạch định chính sách vùng và địa phương là một quá trình chứa đựng không ít mâu thuẫn, va chạm giữa các nhóm lợi ích và các quan điểm đôi khi rất khác biệt nhau, kể cả cạnh tranh, xung đột, chứ không đơn giản là một quá trình hoàn toàn khách quan, công bằng để đạt được các giải pháp “đúng” cho mọi vấn đề liên quan. Khối lượng dân cư càng lớn, càng khác biệt nhau thì quá trình hoạch định chính sách càng khó khăn, đặc biệt là khi hướng đến việc giải quyết các vấn đề vùng và địa phương. Cấu trúc dân chủ của một chính phủ đại diện đảm bảo cho việc ban hành chính sách một cách hiệu quả sao cho tất cả các quan điểm thích hợp đều được các cấp có thẩm quyền lắng nghe và các quyển lợi của người dân đều được đảm bảo.